Phải gần 30 tuổi, khi lần đầu tiên chứng kiến người thân
trong gia đình ra đi vì ung thư, tôi mới cảm nhận cái chết đến gần
mình như thế. Ngay trong nhà, ngay trong phòng, thậm chí trên chiếc
giường của mình thần chết vừa ghé thăm... Cảm xúc thật bàng hoàng!
Ba tháng sau tôi vẫn chưa hết sốc, tinh thần rơi vào trạng thái stress
mỗi khi xuất hiện ý nghĩ: "Rồi mình cũng phải chết sao?",
"Hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm sau mình cũng sẽ chết
sao?"...
Trước đó, đã từng chứng kiến nhiều người ra đi và tham
dự nhiều đám tang: bạn bè có, đồng nghiệp có, người trẻ có, người
già có... nhưng tôi không cảm nhận được gì. Có chăng chỉ là chút cảm
giác buồn và thấy đáng thương cho những số phận không may mắn. Vậy
thôi! Việc tới đám tang và chứng kiến cái chết của nhiều người không
làm tôi thay đổi bất cứ suy nghĩ gì. Lại lao đầu vào học hành, đi
làm, kiếm tiền, thêm thu nhập, bù khú bạn bè mỗi khi rãnh rỗi...
Thời gian dần trôi...
- Thầy ơi, gia đình đã xin cho em nó về nhà rồi. Em nó
vừa mất sáng nay...
Cơn mưa buổi đêm lành lạnh một ngày tháng 5. Đứng bên
cửa sổ mở toang mà mồ hôi toát ra đầm đìa khi nghe giọng bên kia điện
thoại báo tin. Tôi thật sự cảm thấy sốc và không thể tin nổi... Một
lần nữa cái chết đã đến quá nhanh! Sao em ra đi đột ngột thế? Hôm qua
còn cười nói đó... Nghe tin mà cả đêm trằn trọc không ngủ được. Ý
nghĩ cứ cuồn cuộn lên như sóng: "Tham vọng để làm gì? Giàu có
để làm gì? Số phận gọi ai thì người đó cứ tay trắng lên đường
thôi... Vậy đâu là mục đích cuộc sống?"
Trong hơn 5 năm tại Bệnh viện, các tình nguyện viên cứ
thế ra đi nhưng với những người ở lại vẫn chứng kiến nhiều cái
chết... Nhiều lắm... Có người 4 tháng, 5 tháng, 6 tháng... Có người
01 năm, vài năm... Trẻ em, phụ nữ, thanh niên, người già... Rất buồn,
rất bàng hoàng, đủ mọi loại cảm xúc... Mỗi lần nhận tin buồn là
một lần thêm tỉnh ngộ...
Phải gần 35 tuổi tôi dần dần mới hiểu một điều đơn
giản: Cứ chạy trốn suy nghĩ về cái chết hoài sẽ không giúp ích
được gì. Phải đối diện với nó, phải học từ cái chết và học lại
cách sống!
Mỗi người tại Bv trước khi ra đi dường như đều để lại
thông điệp gì đó cho những người ở lại. Nếu bạn tiếp xúc với họ
đủ lâu và gần gũi thì sẽ cảm thấy một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng gì
đó... Nhưng cụ thể đó là gì? Thông điệp này giống nhau hay khác nhau?
Câu trả lời thì tùy
mỗi người, với tôi thì thông điệp này rất đơn giản và đều giống
nhau... Nếu bạn biết lắng nghe và không sợ hãi thì thông điệp sẽ dần
biến đổi bạn thành một con người khác: Con người của niềm vui và
hạnh phúc bình thường mỗi ngày... Hết !
(6/6/2019)
Hồ Dương Đông
0 nhận xét:
Đăng nhận xét